Buổi tối ở LuongChill – khi tiếng cười quan trọng hơn bữa ăn

Có một kiểu hẹn hò không cần hoa, không cần nến, chỉ cần một quán ấm, vài món ngon, và mấy đứa bạn nói chuyện không hết. Tối hôm đó, bọn mình chọn LuongChill Restaurant – quán nhỏ nằm trong một con phố yên tĩnh mà đèn vàng nhìn qua đã thấy dễ chịu.

Chút lười sau giờ làm

Hôm đó tan làm muộn, đứa nào cũng mệt. Cả nhóm nhắn nhau đúng một câu: “Đi ăn đâu cho chill?”

Không ai muốn chen chúc ở phố lớn. Mình nhớ ra LuongChill từng đi trưa với đồng nghiệp, thế là đề xuất. Ai cũng đồng ý ngay vì “nghe tên đã thấy muốn ngồi xuống rồi”.

Tới nơi, quán vừa lên đèn. Cổng gỗ nhỏ, biển hiệu sáng nhẹ, vài chậu cây treo đung đưa. Trong quán thoang thoảng mùi đồ nướng quyện với mùi gỗ, nghe thơm đến nao người.


Không gian khiến cả nhóm dịu lại

Bước vào, tiếng nhạc acoustic vang lên. Nhịp chậm, giọng hát mộc. Quán không đông lắm, đủ để nói chuyện thoải mái.
Bọn mình chọn bàn dài ở góc có ánh đèn rọi xuống, nhìn ra cửa sổ thấy xe qua lại. Cảm giác tách khỏi thế giới ồn ào bên ngoài chỉ bằng một tấm kính.

Đứa bạn mình – kiểu lúc nào cũng check điện thoại – lần đầu bỏ máy xuống, ngồi nói chuyện tử tế. Thế là cả nhóm cười: “Chắc không gian ở đây có phép.”

Gọi món không cần nghĩ nhiều

Menu LuongChill dễ hiểu, chia nhóm rõ ràng. Món cơm, mì, bún trộn, đồ uống, combo theo số người.
Cả bọn gọi ba món khác nhau: “Cơm sườn cháy cạnh”, “Mì xào bò phô mai”, “Cơm gà mắm tỏi”, thêm ba ly “Trà cam quế”.
Chưa đầy mười phút sau, món lên đều, bày trên khay gỗ gọn gàng.

Cơm sườn vẫn là món mình mê nhất: miếng sườn nướng thơm, phần cháy giòn nhẹ, ăn cùng cơm nóng và dưa góp chua dịu. Mì phô mai thì béo nhẹ, sợi dai, không ngấy. Cơm gà giòn ngoài mềm trong, tỏi phi thơm lừng.
Chỉ cần thế thôi, buổi tối mệt nhọc tan sạch.

Trà cam quế và câu chuyện dở dang

Trà cam quế là điểm cộng của quán. Vị chua nhẹ, thơm hương quế, uống một ngụm thấy cổ họng mát và đầu óc cũng nhẹ theo.
Trong lúc nhâm nhi, bọn mình nói đủ thứ chuyện: deadline, người yêu cũ, những kế hoạch chưa dám làm. Giữa mùi đồ ăn, tiếng cười xen tiếng muỗng va ly thủy tinh, mình nhận ra lâu rồi cả nhóm mới vui thật như vậy.

Một đứa bảo:

“Không hiểu sao ở đây nói chuyện thấy dễ chịu hẳn. Kiểu như không ai cần phải gồng.”
Chắc đúng. Không gian làm người ta nhẹ đi, còn đồ ăn thì kéo mọi người lại gần.

Nhân viên biết lắng nghe

Một bạn nhân viên ghé hỏi nhỏ: “Anh chị có muốn nghe nhạc live không? Hôm nay có mini acoustic ạ.”
Mình quay ra nhìn – hóa ra góc sân khấu nhỏ đã bày sẵn guitar và mic.
Khoảng mười phút sau, tiếng hát vang lên, nhẹ như gió. Không lớn, không phô, chỉ đủ để nền câu chuyện thêm dễ thương.

Cả nhóm im vài phút, nghe hết bài Nơi này có anh, rồi lại cụng ly, cười ầm lên vì đứa bạn hát theo sai lời.
Bạn nhân viên lại mang thêm nước, không cần gọi. Mình gật đầu cảm ơn, bạn chỉ cười rồi đi mất. Nhỏ mà tinh tế – kiểu quán hiếm khi có.

Khoảnh khắc “chill” đúng nghĩa

Ăn xong, bọn mình ngồi thêm gần một tiếng. Không ai giục ai về.
Thời gian trôi chậm, nhạc vẫn đều, đèn vẫn vàng. Một đứa ngả lưng ra ghế, thở dài kiểu “sướng”. Mình nghĩ bụng: Nếu chill có hình dạng, chắc nó giống như tối nay vậy.

Ngồi ở LuongChill, mình thấy một điều lạ – quán không cố tỏ ra “chill”. Nó chỉ làm mọi thứ đơn giản, đủ tử tế, và vì thế mới dễ thương.
Không bảng đèn nhấp nháy, không nhân viên PR, không lời mời rối rít. Chỉ có đồ ăn ngon, không khí ấm và sự yên bình vừa đủ.

Giá cả hợp lý, nhưng điều đọng lại không phải tiền

Ba người, ba món chính, ba đồ uống, tổng cộng chưa đến 250 nghìn.
So với trải nghiệm mang lại, giá như vậy quá mềm.
Nhưng thứ mình nhớ nhất không phải số tiền, mà là cảm giác khi rời quán: đầu nhẹ, bụng no, lòng yên.

Cửa LuongChill đóng lại sau lưng, ánh đèn vàng hắt ra con phố nhỏ. Mình nghĩ – đôi khi “đi ăn chill” không phải là trend, mà là một cách sống. Một cách để thở, để tạm dừng một chút giữa cuộc đời cứ chạy.

Một tối đáng nhớ

Trên đường về, đứa bạn nói:

“Lần sau có buồn thì lại ra đây nhé. Ở đây ngồi xuống là thấy nhẹ người rồi.”

Mình chỉ cười. Vì đúng là thế thật.
LuongChill Restaurant không chỉ là nơi ăn uống. Nó là chỗ để thả lỏng. Để nghe nhạc, để nói chuyện, để thấy rằng cuộc sống dù bận đến đâu, vẫn có góc nhỏ dành cho sự dễ chịu.

Và có lẽ, chính điều đó khiến mình, cùng bao người khác, sẽ còn quay lại.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Review LuongChill Restaurant – quán chill Hà Nội khiến ai cũng muốn dừng lại một chút

Trải nghiệm tại LuongChill – nơi ăn ngon cũng là một cách sống chậm